Bệnh nhục - Truyện ngắn của Hoà Bình

Tác giả Hoà Bình

Tác giả Hoà Bình 

 

Trong một ngày xấu trời, chắc chắn đó là ngày xấu trời, bởi vì ngày đó đã kết thúc toàn bộ quãng đời tươi đẹp trước đó của hắn, ngay khi con vi rút nhục đột ngột xuất hiện, rơi bộp vào tròng mắt và bắt đầu len lỏi chui sâu vào bên trong. Ban đầu, hắn tự nhiên thấy mắt cứ giật giật liên tục, như có ai đó vô hình đang cầm lấy mi mắt hắn kéo lên, ấn xuống, rồi lại kéo lên, ấn xuống. Hành động lặp đi lặp lại phát ngán và không hề có biểu hiện đỡ đi hoặc dừng lại của cái kẻ vô hình kia khiến hắn trở nên nực nội, bức bối, hắn không làm cách nào cho mi mắt có thể nằm yên trở lại như lúc trước. Sau đó một thời gian rất ngắn, đầu hắn càng lúc càng đau đớn nhức nhối dữ dội, cứ như ai đang thò bàn tay có móng dài và nhọn vào cào nát đám não bầy nhầy của hắn.

Linh Chi gia nhập hội lính mới bắt đầu từ tuổi hai mươi hai, ngay khi vừa tốt nghiệp đại học loại xuất sắc. Nàng bước qua kỳ thi tuyển dụng dễ hơn ăn kẹo bởi trước khi tốt nghiệp nàng đã đi làm thực tế suốt hai năm liền ở vài cơ quan khác nhau để học hỏi, mọi kỹ năng từ xây dựng đề tài, dự án đến tiến hành triển khai, phát triển dự án và đóng gói kinh nghiệm, nàng đã thành thạo. Nhưng cũng chính bởi thế, Linh Chi trở thành quái thú trong con mắt tất cả những kẻ xung quanh. Một con thú lạ không xác định được niên đại, quốc tịch, có đôi chân rất dài, cặp mông tròn trịa đong đưa mỗi khi đủng đỉnh đi lại, thân hình dong dỏng, chiều cao mơ ước 1m68 cùng vòng eo 58. Trong hàng ngũ lính mới với nàng, Thơm và Mùi cũng tốt nghiệp loại ưu nhưng đều ngơ ngơ như bò đội nón, chả có chút kinh nghiệm thực tế nào ngoài những bài học còn sặc mùi vỡ lòng và đượm chất giấy tờ cố gắng nhồi nhét trên giảng đường đại học. Cuộc họp nào, Thơm cũng ngơ ngác tròn mắt hỏi lại: “Á, vậy há?” còn Mùi khi được hỏi có ý kiến gì không, theo em nên triển khai thế nào thì bối rối chớp chớp mắt bảo: “Dạ, em không biết ạ!”.

Thơm và Mùi đều rất lễ phép, ngoan ngoãn, tỏ ra cầu tiến, chịu khó học hỏi, nên rất được lòng mọi người xung quanh. Còn nàng, cái sự ngông nghênh kiểu “ta đây biết rồi” khiến ai cũng khó chịu, đã thế, nàng lại chẳng cần quan tâm xung quanh nói gì, xì xào gì, bàn tán gì, quan điểm của nàng là không tham gia tổ chức, ủng hộ, cổ vũ hay a dua theo các cuộc rỉ tai, và cái sự “ăn quả bơ, đội mũ phớt” của nàng khiến xung quanh người ra mặt phản ứng, kẻ ngấm ngầm ngáng chân.

Hai người cũ của phòng có Lương và Phẩm, cũng chẳng ai có lý do gì để ưa nàng. Lương thuộc tuýp phụ nữ chỉ có 1% nữ tính, tóc cắt ngắn, đi giầy đinh đến cơ quan, trong khi nàng tóc dài bồng bềnh như mây, lại còn khi nhuộm nâu lúc đổi tím, thay vàng. Lương thường liếc đến cháy cả mắt vào đám tóc hung hung để xoã, toát ra mùi vị của dịu dàng và nồng nàn, nhất là nàng lại thích chọn vị trí cạnh cửa kính, nên cứ đến cuối buổi họp là thế nào nắng cũng chiếu vào chói lói khiến tóc nàng càng rực lên màu đỏ, làm như mớ tóc sắp xoà ra một đống lửa đến nơi.

Phẩm thì ngược lại với Lương, chỉ có 1% nam tính, tóc bù xù uốn lọn loăn xoăn như nghệ sĩ, dù nghề nghiệp chả liên quan gì đến nghệ thuật, áo thường cởi hai cúc cổ để khoe sáu múi, không bia bọt, rượu chè, không thuốc lá, có tật dài tai, thích tám chuyện xuyên lục địa. Kể cả những lúc Phẩm đang đi nước ngoài vẫn cập nhật tình hình của mọi người từng giờ qua chat facebook, we chat, skype, viber và bla bla đủ các thể loại phần mềm mà các quốc gia trên thế giới sử dụng để liên tục kết nối, khiến Iphone sụt pin từng giờ. Nên lúc nào cái giỏ xách bằng da xịn mua ở Ý của Phẩm cũng to bự chà bá, lủng củng lộn xộn đủ thứ nhưng nhất định không thể thiếu hai thứ, một là kem thoa nách chống mùi hôi, hai là sạc dự phòng.

Phẩm là cái thùng nước gạo chứa đủ thứ cám bã bọt bèo của tất cả mọi người. Nhưng nàng chưa bao giờ ném vào cái thùng nước gạo của Phẩm bất cứ một cọng rau hay một miếng cơm thừa nào. Bởi thế, Phẩm ghét cái mặt kênh kênh, cái mi cong cong, cái mắt xếch xếch, cái khoé môi hồng hồng, có vẻ ngọt ngào, có vẻ quyến rũ đầy nữ tính của nàng. Phẩm chỉ mong đến một ngày đẹp trời hay xấu trời nào đó, nàng sẽ phải thỏ thẻ mắt nhắm hờ kể lể với Phẩm về chuyện không may em bị bạn trai bạo hành tình dục, bị thầy giáo chiếm dụng lòng tin đến mức từng có bầu lúc sinh viên, bị trưởng phòng ép vào khách sạn, thậm chí bị cả bác thợ sửa máy giặt một hôm nhà vắng người định đè ra cưỡng hiếp. Gái đẹp như nàng chắc chắn bị hoài mấy chuyện đó, mà phải loại chuyện đó Phẩm mới thích. Phẩm sẽ hứa giữ bí mật cho nàng, sẽ im như thóc không nói với bất cứ ai, sẽ lựa lời an ủi động viên nàng cứ vui lên mà sống, cuộc đời này chẳng có gì quan trọng đâu, quan trọng nhất chính là bản thân mình, là niềm vui của mình.

Rồi Phẩm sẽ âm thầm rỉ tai từng người Phẩm biết, cả người quen và người không quen. Ai thì Phẩm cũng sẽ bắt hứa hẹn phải im lặng, phải giữ mồm giữ miệng vì đây là tự sự sâu kín của nàng gửi gắm. Thế mới công bằng, vì ai trên đời chả có bí mật. Nhưng Phẩm đã thất vọng hết ngày này sang ngày khác, nàng tự vui rồi, Phẩm không hiểu có gì mà nàng cứ vui mãi, không khi nào thấy nàng rầu rĩ ngồi rụt cổ, tư lự che giấu cặp mắt mọng lên vì đêm trước mới khóc lóc cự cãi ai đó. Nàng tự bình an nữa, và cứ nghênh nghênh đi lại, nhẹ nhàng mỉm cười với tất cả khiến Phẩm phát điên vì ghét. Phải nhấn mạnh chữ tất-cả, bởi vì nó bao gồm mọi người và mọi chuyện, mà ở đây, trong cái phòng này, thì kẻ nào cũng điên khùng và có cả ngàn lẻ một chuyện diễn ra liên miên như phim dài tập khiến ai không điên rồi cũng thành điên.

Suy cho cùng, cõi phàm vốn là chỗ điên loạn, nên có gì lạ đâu nếu một ngày bình thường như mọi ngày, bỗng dưng cả cuộc họp không ai ngẩng mặt lên được để nhìn ai nữa, bởi vì trên bàn họp, thế chỗ cho tài liệu nghiên cứu là một tờ duy nhất có hai chữ to đùng ai liếc qua cũng thấy: “Đơn kiện”. Tội danh: Xâm hại và quấy rối tình dục.

Nguyên đơn vốn là một cô gái cực kỳ nóng bỏng, vòng ngực lên đến gần 100 khiến các anh muốn nổ con ngươi, còn các chị cùng cơ quan ấm ức, ghen tức, lo lắng, đề phòng. Thì cũng chả lạ cái tội danh quấy rối tình dục. Nguyên đơn viết lại đầy đủ trình tự câu chuyện kể rằng ban đầu là bị xâm hại rõ ràng, sau khi cố gắng nín nhịn, bỏ qua, thì đến giai đoạn quấy rối kéo dài triền miên và rõ ràng không có biểu hiện dừng lại mà càng lúc càng gia tăng bằng nhiều biện pháp phụ trợ là chèn ép và áp đảo trong công việc. Vì thế, nguyên đơn quyết định tố cáo thẳng thừng, gửi tới tất cả các bộ phận cần thiết trong và ngoài cơ quan, yêu cầu đưa sự việc ra trước ánh sáng.

Cuộc họp hôm đó không có bị đơn, không ai hình dung ra cái mặt của bị đơn sẽ như thế nào. Không hiểu bằng cách nào, bị đơn biết trước được bão tố đang tiến đến, và hắn đã lánh đi, với một lý do hoàn toàn hợp pháp.

Thái độ của nguyên đơn gay gắt và mạnh mẽ, cô nói đằng nào sự việc cũng đã thế rồi, nói ra chuyện này tôi có xấu hổ không, quá xấu ấy chứ, nhưng tôi không thể chấp nhận để cho kẻ thủ ác cứ núp trong bóng tối, âm thầm siết mãi gọng kìm lạnh lẽo lên cổ những người phụ nữ tội nghiệp, đáng thương, thân cô thế cô, chưa chồng, chưa con, chả có tiền nong địa vị gì ở đây ráo. Tôi đến là để làm việc, vì thế, tôi cần công việc được minh bạch.

Nhưng nguyên đơn quên mất một điều là để có thể tố cáo không phải chỉ viết một cái đơn tâm huyết là đủ, mà cần bằng chứng sống động. Video quay lại cảnh sàm sỡ có không? Nếu có, đó cũng chưa phải là bằng chứng mà cần phải giám định, xác minh… Những vụ kiện tương tự, ngay cả có video đính kèm được xác định chính xác nhân thân của người “đóng phim”, luật sư của phía bị đơn vẫn có thể bảo vệ bị cáo bằng lý lẽ khi đã ghi hình được cả một video thì tức là tính đồng thuận của hai bên rất cao.

Sau hai tháng dài cổ ngóng chờ chưa thấy phán quyết của toà án, nhưng đột ngột lại có tình tiết mới, vợ bị đơn ra mặt cứu chồng, gửi đơn tố ngược lại nguyên đơn, cho rằng rõ ràng chồng mình đã ngây thơ, bị lừa, mắc bẫy gái hư. Thế là nguyên đơn trở thành bị đơn trong tích tắc. Toà tuyên tất cả các bên đều chưa đủ bằng chứng nên không thể thụ lý vụ việc, trả đơn lại cho các đương sự. Không có phiên toà nào để trắng đen rõ ràng, cũng chẳng có thêm cuộc họp khó xử nào nữa, nguyên đơn rút hồ sơ, đầu quân sang cơ quan khác. Vì nguyên đơn chuyển đi rồi, nên mọi người không ai muốn nhắc tên cô. Nhưng bị đơn thì vẫn ở đó, và câu chuyện hậu trường công việc lúc nào cũng là một bí ẩn.

Thế mà, ngay cả khi xảy ra một sự việc động trời như thế, Phẩm ngạc nhiên âm thầm quan sát thấy nàng vẫn cứ im lìm khó hiểu. Lúc nghe nguyên đơn bức xúc gào thét, Lương cười ha hả, Phẩm kín đáo nhìn xuống, Thơm tròn mắt kinh hãi, còn Mùi thì rưng rưng chực khóc. Chỉ có nàng vẫn ngồi yên, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nàng nhìn nguyên đơn với một cái nhìn chia sẻ ngắn ngủi, cũng có lúc nàng đặt tay lên bàn, dường như định mở lời nói điều gì, rồi lại thôi. Nàng yên lặng nhìn xuống tờ đơn, chăm chú đọc, đôi mắt to có hàng mi cong đổ bóng rợp màu huyền y như chiếc camera đang ghi lại từng đoạn văn, từng cách diễn đạt mà chắc chắn nguyên đơn cũng phải suy nghĩ dữ lắm mới viết ra nổi. Phẩm không nhìn tờ đơn, chả cần đọc Phẩm cũng đã biết nội dung chúng là gì. Phẩm nhìn những ngón tay thon dài và trắng trẻo đến nhức mắt của nàng đang đan vào nhau trên mặt bàn.

Linh Chi không thấy lạ lẫm gì khi hắn có thể hành xử như vậy. Nhưng tất cả những chuyện dù trơ trẽn đến cỡ nào và có diễn ra ngay trước mắt mình đi chăng nữa, nó vẫn không phải là chuyện của mình. Thấy người khác bị đứt tay mình khó mà cảm thấy đau đớn. Thấy người khác bị đánh què chân, mình có thể cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn không thể hình dung khi thanh gỗ xù xì ấy hoặc viên gạch đỏ hồng nặng chịch ấy đập thẳng một lực khoảng một trăm ký lô vào cái cẳng chân tơ tướp rướm máu và ống xương đã gẫy đôi thì sẽ như thế nào? Chỉ một cú đụng chạm thật sự mới có thể tạo nên cảm xúc.

Và xúc cảm đầu tiên Linh Chi thấy trào lên  nóng rực, như một đợt sóng mạnh mẽ chua lòm, đắng nghét, từ dưới đáy dạ dầy ùa dâng nghẹt tận cổ, khiến nàng lợm giọng muốn ói. Không khí xung quanh nàng cũng ngập đầy tởm lợm. Thứ không khí đặc quánh chen lấn mùi nước hoa đàn ông đắt tiền mà nàng không thể hít vào được nữa. Khi hắn ép nàng dính chặt vào lưng ghế sô-pha, và bắt đầu thò tay vào ngực nàng.

  • Anh không thấy nhục à? – Nàng buột miệng

Tác giả Hoà Bình Tác giả Hoà Bình 

 

Thốt nhiên, hắn dừng sững. Nhục? Không, hắn không thấy. Ngay kể cả lúc nguyên đơn gào thét bằng cái giọng đanh thép đến thế trong phòng họp, hắn ngồi xem camera, hắn chẳng cảm thấy nhục.

  • Tôi thì có đấy, tôi thấy sự thảm hại nhục nhã của anh, hay là của tôi? – Nàng cố gắng nín thở, giọng nhẹ như gió.

Trong một giây não hắn đang bận phân tích những dữ liệu nàng vừa đưa ra, nàng nhẹ luồn ra khỏi vòng tay thép của hắn, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Khi tiếng gót giầy của nàng lộp cộp trốn chạy khua động hành lang, hắn chợt bừng tỉnh. Cái gì nhỉ? Con nhỏ nói gì? Tại sao lại phải nhục? Trong căn phòng kín như cái kén này, có ai nhìn thấy đâu mà phải nhục? Chốn này vốn là hang ổ hành lạc của hắn. Hắn quyết định không lắp camera trong cái thời mà rất nhiều trang nam nhi phải dùng camera để ghi hình từng lần dâm đãng để gia tăng kích thích cho những lần dâm đãng tiếp theo. Hắn không cần camera, đầu óc hắn hoạt động như một giàn camera HD chĩa ra ở tất cả mọi góc cạnh, xó xỉnh, cao thấp, trên dưới, ghi nhận chi tiết từng phút giây khoái lạc. Hắn thích hồi tưởng lại, rõ nét, sống động từng gương mặt, vóc dáng, mức độ quằn quại của eo lưng, độ rung của hai bầu ngực, với âm thanh nổi của tiếng thở hổn hển, tiếng rên sung sướng. Không ở đâu khiến hắn có thể lên đến cao trào một cách hoàn hảo như ở đây.

Vợ hắn đẹp, sang trọng, lịch lãm, và rất yêu chồng. Nhưng hắn chán nhất là phải thực hiện nghĩa vụ, làm tình với vợ trên chiếc giường quen thuộc đã tồn tại trong cái phòng ngủ quen thuộc suốt hai mươi năm nay, hắn không sao có thể đạt tới cao trào. Càng cố gắng, càng ức chế, nhiều lúc muốn phát điên. 

Người ta cứ nói phải kéo nhau đi du lịch để học hỏi, để lãng mạn, để đánh thức cảm xúc. Hắn thấy những lý luận đó thật vớ vẩn. Hắn sợ hãi vì mỗi chuyến du lịch với vợ con đều làm hắn cảm thấy ê chề. Chẳng có chút hứng thú nào với việc khám phá biển hay núi, rừng rậm hay đồng cỏ đối với hắn cũng như nhau. Tất cả trở thành nỗi mệt mỏi kỳ lạ trĩu nặng trên vai hắn, như một chiếc ba lô không có cách gì gỡ bỏ nếu đã bước vào hành trình. Ngay cả lúc nằm xuống nghỉ ngơi trên những chiếc giường sang trọng được trải ga trắng toát của khách sạn năm sao, ngắm rèm cửa lộng lẫy, thảm Ba-tư trải đầy phòng, và bên ngoài là trời đêm huyền diệu của Châu Âu, hắn cũng không bỏ được chiếc ba lô kỳ lạ trên vai xuống nữa. Bực bội, hắn chỉ còn cách ngồi thiền, cố gắng dồn cái cục trĩu nặng trong chiếc ba lô trên vai đó xuống dần khu vực bụng, rồi sau cùng thì dồn xuống hông. Thế nhưng, khi ngã người xuống giường, bắt đầu những động tác đầu tiên làm bộ háo hức lột chiếc áo ngủ mỏng dính bằng ren ngoại đắt tiền trên người vợ ném xuống thảm, hắn lại cảm nhận rõ rệt cái cục nặng trịch đột ngột kệnh lên chỗ hông. Vậy là không có cách gì đạt đến khoái cảm. Cho dù hắn lăn lộn, cào cấu, xoay vần vợ đến nát nhừ.

Thật kỳ lạ vì chiếc ghế sô-pha bọc da của phòng làm việc lại có thể khiến hắn cảm thấy nôn nao lúc trở về. Bụng dưới của hắn bỗng nhiên cuộn lên như có một luồng khí nóng dồn ứ thành một cái u khí. Bất giác, hắn lấy tay xoa nhẹ, dịu dàng làm tản ra cái cục u khí khiến hắn trở nên chộn rộn. Không ở đâu khiến hắn nhiều cảm xúc như ở cái hang ổ này. Tai hắn vểnh lên lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất bên ngoài cánh cửa, từ những khoảng cách gần nhất đến xa nhất. Mũi hắn trở nên thính nhạy lạ thường, hắn có thể ngửi chính xác mùi của từng người bên ngoài cánh cửa. Những tiếng bước chân, tiếng gõ cửa đều trở thành điệu nhạc du dương mang ký hiệu riêng biệt của từng người. Hắn yêu những điệu nhạc ấy hơn mọi sáng tác bất hủ của các nhạc sĩ thiên tài. Hắn nhớ những cú đẩy mạnh mẽ các nàng gái lạ và quen, khiến các nàng ngã ngồi xuống mặt da lâu năm lên nước bóng loáng của chiếc sô-pha này. Cái cách hắn riết róng luồn tay vào váy, lột hoặc xé rách không thương tiếc chiếc quần lót nhỏ xíu khiến nhiều nàng thích thú. Và hắn đạt được cực khoái mạnh mẽ nhất, kéo dài nhất khi nhìn thấy đôi chân dài mướt mát của các nàng vung vãi những giọt tinh trùng.

Không ở đâu hắn tự tin như ở đây, sảng khoái như ở đây. Vậy mà bỗng nhiên lần này, sau câu nói khó hiểu của Linh Chi, hắn lờ mờ cảm thấy có một điều gì rất lạ đã xuất hiện, đã len lỏi vào bên trong hắn. Mắt hắn giật liên hồi, đầu đau như búa bổ. Sau một tuần đau đớn cáu kỉnh, hắn đến khám ở phòng mạch tốt nhất của thành phố. Vị bác sĩ trông sạch sẽ như thể không có bất cứ một loại vi trùng nào có thể xâm nhập được vào đời ông, đã kết luận thản nhiên là hắn bị nhiễm vi-rút nhục.

  • Tại sao thế? Hắn ngơ ngác hỏi.
  • Thì bị nhiễm vi-rút thôi, vi-rút mà, có ai nhìn thấy đâu, và nó có thể phát tán như bom nguyên tử trong không khí, lan truyền từ bất cứ ai, và nhiễm vào bất cứ ai, bạn bè, vợ con, nhân viên trong văn phòng, đối tác giải trí, gái điếm…

Hắn bị lây từ ai nhỉ? Không biết nữa, hắn không thể xác định được.

  • Thế thuốc chữa là gì, xin bác sĩ kê đơn?
  • Thuốc á? Làm gì đã có thuốc. Vi-rút này mới, còn đang nghiên cứu mà. Chỉ có thể kê cho anh một toa “chờ”.
  • Ôi, hắn rên rỉ não nề, liệu bao lâu thì nghiên cứu xong thưa bác sĩ?
  • Tôi là thầy lang chứ có phải tiên tri đâu.

Những cuộc họp dần trôi vào yên lặng, lờ đờ phát biểu, chậm rãi xem xét, chật vật suy tính. Dường như có một bức màn voan mỏng đã giăng ra trước mắt hắn. Với tốc độ giật của mắt ngày càng nhanh, mà tấm màn cứ bay bay, uốn lượn, bao bọc sự vật khiến hắn không còn đủ thời gian để nhìn rõ mọi thứ trước khi cánh mi sập xuống cho lần giật tiếp theo. Hắn cũng chẳng đủ thời gian để nghe những bài hót véo von của Phẩm như lúc trước, hắn lờ đi chuyện Lương gằn hắt ra mặt, hắn hết chăm chú ngắm Thơm ngơ ngác tròn mắt hỏi lại: “Á, vậy há?”. Thậm chí, cao trào là khi hỏi ý kiến Mùi “Theo em nên triển khai thế nào”, hắn không những không còn chờ chực để âm thầm ghi lại ánh mắt bối rối chớp chớp của cô gái trẻ nữa mà khi nghe câu trả lời kinh điển: “Dạ, em không biết ạ!” bỗng dưng hắn lại điên tiết quát tướng lên: 

  • Cô không biết nhục à? Làm bao nhiêu lâu rồi mà đến giờ hỏi gì cũng không biết. Chẳng ra làm sao cả. Thật là nhục nhã!

Hắn còn không nhận thức ra mình đang rơi vào bệnh tật. Nhưng thật kỳ lạ là hắn lại bỗng nhiên cảm nhận được quá nhiều thứ bệnh tật trong cuộc sống, những thứ mà trước đây hắn cứ tưởng là bình thường. Hắn khinh bỉ nhìn Phẩm thao thao bất tuyệt; hắn cay cú nhìn Lương xông pha hằm hè đấu đá; hắn thờ ơ nhìn Thơm điệu đà ngúng nguẩy; hắn tức tối đẩy Mùi ra xa bàn làm việc khi cô tới gần, và ném văng tung toé hết cả chồng hồ sơ dầy cộp. Mùi còn chưa hết ấm ức vì mới bị quát hôm trước, giờ hắn lại bồi thêm một cú nặng hơn, cô ôm mặt nức nở, chạy về gục xuống bàn, khóc nguyên một buổi chiều làm bốn phòng ban xung quanh phải xúm lại an ủi, động viên, chia sẻ.

Hắn cứ vung vãi hành vi theo cảm tính, chẳng còn thủ đoạn được như lúc trước. Mắt càng lúc càng nhoà đi, đến mức phải khó khăn lắm hắn cũng chỉ nhận ra mọi thứ thật lờ mờ như đi trong một màn sương trắng xoá. Nhưng thế giới này vốn đã trở nên quá quen thuộc với hắn, đâu cần nhìn, hắn vẫn biết chính xác mọi thứ đang như thế nào, được sắp đặt ở đâu và cần phải di chuyển thế nào để đạt đến mục đích.

Có điều, sau bốn tuần bị vi-rút nhục tấn công, dường như não hắn đã bị ăn gần hết, hoặc nếu còn lại một ít thì cũng tê liệt nhiều trung tâm chỉ huy. Hắn cố gắng tối giản mọi nhu cầu để chống lại thế giới đang thay đổi. Không ra ngoài gặp gỡ bạn bè, đối tác nữa, và vì phản ứng quá chậm trước những câu hỏi của đồng nghiệp, bắt gặp những ánh mắt thắc mắc của đám đông, hắn cảm thấy ngại ngần. Bắt đầu khởi lên cảm giác gì đó giống như là xấu hổ, hắn rút về nhà giải quyết công việc qua email. Gửi email chậm năm tiếng đồng hồ thì không sao, chứ đứng đơ ra nghĩ năm phút rồi mới quay lại trả lời câu hỏi của người khác thì rõ ràng là kỳ cục.

Nhưng khi hắn về nhà, dường như con vi-rút càng phát tác mạnh mẽ. Sau bốn tuần, bọn vi-rút đã tình tự, giao phối, sinh con đẻ cái và bây giờ có cả một binh đoàn vi-rút tinh nhuệ đang tấn công bắn phá vào não hắn, chiếm đất dựng nhà, xây thành đắp luỹ, đóng đô cứng ngắc ở giữa cái đám bầy nhầy còn lại ít ỏi ấy. Đầu hắn nóng rực bởi nhiệt tăng quá mạnh trong quá trình lũ vi-rút sinh sôi nảy nở với tốc độ của những trái bom nguyên tử.

Chịu không nổi những cơn đau hành hạ, hắn lại bò đến văn phòng. Trên bàn làm việc, hắn thấy tờ đơn xin chuyển công tác Linh Chi đã ký. Ngồi thu lu trong hang ổ quen thuộc, chốn hành lạc xưa cũ với hàng ngàn kỷ niệm ngọt ngào và hàng triệu giai điệu rộn rã của tiếng bước chân, tiếng gõ cửa, hắn cố gắng tìm lại những hồi ức tốt đẹp nhưng không sao phục hồi được những cảm xúc lúc trước. Mi mắt hắn sập mỗi lúc một nhanh hơn, với cường độ mạnh hơn. Tấm voan mỏng đang thắt nút chặt dần quanh mỗi sự việc, đóng gói tất cả thành từng kiện, từng gói, từng bọc với đủ hình dáng, kích cỡ, kiểu cách khác nhau. Trong tất cả những gói bọc khiến hắn loạn thị và trở nên mù màu đó, hắn không sao nhận ra, đâu là Linh Chi? 

 

(Trích từ tập “Cuộc hẹn nơi cổng Thiên Đường”, NXB Phụ Nữ và Phương Nam Book ấn hành, 2017)

 

 


(*) Xem thêm