Đi về phía vô cùng
Ngày nào, anh cũng luyện tập bằng cách đi bộ tám mươi tám phút đồng hồ...
Ngày nào, anh cũng luyện tập bằng cách đi bộ tám mươi tám phút đồng hồ. Hết giờ làm, cho dù là mấy giờ, anh vẫn thay bộ đồ thể thao, đổi giày đế mềm, bỏ lại tư trang trong xe, chỉ mang theo ví tiền, hai chiếc điện thoại di động, một chiếc để nghe nhạc thiền, hoặc kinh Phật, chiếc kia để xử lý công việc. Anh đi bộ vào tuyến phố chính trong thành phố, cứ dạo lòng vòng ở đó, hết tám mươi tám phút thì đi bộ ngược trở lại công ty, xuống hầm lấy xe.
Thật ra, cũng ít khi anh được dành trọn vài chục phút để nghe hết bài kinh, hoặc thật sự được thiền với câu chú Om mani padme hum, điện thoại của anh lúc nào cũng nóng máy vì những cuộc gọi kéo dài. Thế nên thường là cứ vừa di chuyển vừa nghe điện thoại. Vị trí công việc chẳng có gì là to tát, chỉ là một trưởng phòng bé tí trong một tập đoàn to đùng, do nước ngoài đầu tư, nên thường phải đi công tác ra nước ngoài để họp hành, báo cáo, tổng kết, học hỏi tình hình từ bên ngoài, và công ty phát triển ngành hàng bán lẻ, nên chỉ tiêu mỗi tháng đều phải mở được hệ thống khách hàng mới ở các tỉnh thành khác nhau.
Anh phải gặp đủ loại người trên đời, giao lưu và hợp tác, cho dù uyên bác trí thức hay chợ búa bon chen. Và cảm thấy hoàn toàn bình thường khi cuộc sống là ở trên những hành trình, những chuyến đi, những bữa ăn vội vã trên máy bay, những giấc ngủ không tròn đêm trong đủ loại khách sạn ở mọi vùng đất.
Nhưng cũng từ lâu rồi, đối với anh, chẳng có biên giới nào cho mức độ dao động của mọi thứ đến trong đời, đừng nói là nhất thiết phải nghe hết một bài kinh mới học được lời Phật dạy, nghe một phút thì trải nghiệm một phút, nghe một giờ thì học hỏi một giờ. Và thậm chí, anh còn thiền luôn trong những cuộc điện thoại nóng bỏng với đủ thứ công chuyện chồng chất mà chuyện nào cũng cần phải giải quyết ngay lập tức.
Thiên hạ cứ việc sôi lên sùng sục phản ánh đến anh những bức xúc trong công việc, anh nghe hết, và sẽ đập cho đúng chỗ, nương cho đúng người, chẳng tức giận đến nỗi cho bất cứ nhân viên nào nghỉ việc mà lý do không xác đáng, nhưng cũng không mảy may xúc động trước những giọt nước mắt của mấy cô gái văn phòng nhiều khi không nhịn nổi nên cứ chan chứa sau những cuộc họp hay một tá email căng thẳng.
Được làm việc chung với nhau đã là phải có một cái duyên lớn trong đời nên mới gặp nhau, cho nên mọi chuyện phải tuỳ duyên, nói một cách triết học thì nếu em đang phải chịu một mối sân hận của người khác, và người ta gây ra sầu khổ cho em, nghĩa là có thể từ kiếp trước em đã nợ người ta rất nhiều, nên cởi bỏ, lấy ân đáp oán, xây mọi ràng buộc bằng tình, như thế không chỉ tốt cho kiếp này mà còn đẹp cho tới kiếp sau. Trong một cảnh giới khác, ai biết được sẽ có ngày em gặp lại người ta trong một sát na chỉ có yêu thương. Muốn nhận cái quả đó, phải gieo hạt từ bây giờ. Còn nói một cách đơn giản thì đừng bận lòng vì những chuyện không vui, trong công việc, xảy ra mâu thuẫn là hoàn toàn bình thường, giải quyết đi, và xong rồi thì thôi, nhìn nhau cười lên, sẽ thấy cuộc đời vẫn tươi. Anh thường nói với mấy cô gái như vậy. Nếu thích khóc thì cứ khóc đi cho nhẹ lòng, nội quy của công ty không cấm khóc nhưng khóc có giải quyết được công việc đâu.
Thế nhưng, trong cuộc đời cũng có những thứ khó mà nói là tuỳ duyên, ví dụ như chuyện bệnh tật, thường đến trong lúc không ai ngờ nhất, và mức độ nặng nhẹ khác nhau với mỗi người, cũng thường là không ai ngờ được. Anh bạn trưởng phòng bên cạnh, cùng tuổi với anh, mới chạm tuổi bốn mươi, trẻ trung khoẻ khoắn, nho nhã thanh tao, đột ngột xét nghiệm ra bệnh gout, thế là bớt ăn nhịn uống, chuyển từ bàn bia sang bàn bóng, tập thể dục sáng, trưa, tối đều đặn không dám bỏ một ngày nào. Anh thì không mắc chứng bệnh nhà giàu ấy, nhưng lại mắc chứng rối loạn cương dương, đâu dám chia sẻ với ai, cũng chẳng mấy khi đến gặp bác sĩ, vừa không có thời gian, vừa không đủ dũng cảm để nói ra.
Nhiều năm liền, anh không thể điều chỉnh được cảm giác cho chính xác. Thời gian giành cho Thuý đã trở nên quá ít ỏi, vậy mà mỗi khi ở cạnh nhau, thường là anh làm cho cô ấy thất vọng. Đi công tác quá nhiều, nên mỗi khi trở về nhà, anh cũng thấy thèm khát bộ ngực căng tràn ấm áp, vòng tay mềm mại và riết róng đòi hỏi của cô ấy. Nhưng những cuộc làm tình chỉ kéo dài được khoảng dăm phút đầu là suôn sẻ, sau đó cứ đuội dần, dường như anh đã đánh rơi mọi thứ, rơi hun hút trong một khoảng không gian mênh mông không cách gì níu kéo, và hễ cứ gần tới cao trào là bỗng nhiên mọi cảm giác của anh biến mất hết hoàn toàn. Mặc dù anh càng ngày càng căng thẳng, vật vã, cố gắng hết sức tập trung đầu óc, điều chỉnh cảm xúc, nhưng cái bộ phận cần thiết không thể nào cương lên như anh muốn. Mọi thứ cứ xuội lơ, lì lợm. Anh bối rối, xin lỗi, hồi đầu Thuý ngơ ngác, giai đoạn sau thì nhẫn nhịn, và cuối cùng thì chán nản. Dần dần, anh càng ngày càng đi công tác nhiều hơn, trở về nhà muộn hơn, sau khi đã giải quyết hết mọi công việc ở công ty, ăn tối với mọi đối tác cần thiết, đi bộ tám mươi tám phút lòng vòng trong phố trung tâm, nghe hết mọi cuộc điện thoại và hoàn toàn thanh thản nhấn nút thang máy tầng số 18 bước vào căn hộ pen-house.
Không phải anh trốn tránh Thuý mà bác sĩ nói rằng đi bộ là một trong những phương thuốc hữu hiệu nhất giúp anh giảm chứng rối loạn cương dương. Nên anh cố gắng duy trì lịch đi bộ, ngay cả trong những chuyến công tác, cứ mỗi khi đến một địa bàn mới, điều đầu tiên là anh ngó nghiêng quanh chỗ nghỉ, xem tối nay anh có thể đi bộ ở đâu.
Cũng có những địa bàn, chỉ cần có lịch đi công tác, anh đã biết trước mình sẽ nghỉ ở đâu, ăn món gì, đi bộ đường nào, đó là những vùng đất gắn với một vài kỷ niệm nào đó. Như Đà Nẵng chẳng hạn, Hội An, Huế, Quảng Bình, Quảng Ninh, Cần Thơ, Kiên Giang… Hồi trước, anh có yêu một cô gái Hội An, nên hễ ghé thành phố cổ này là anh đọc chính xác ngay cho thư ký địa chỉ book khách sạn Victoria, nhưng anh mãi mãi chẳng hiểu được tại sao giữa thành phố nhỏ xíu cổ kính, tôn thờ và lưu giữ truyền thống á đông, gìn giữ đủ thứ phép tắc dường ấy, mà anh cứ có cảm giác các cô gái Hội An lại rất dễ dãi. Cô ấy ngủ với anh ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Anh đưa cô về khách sạn, trong lúc hai người làm tình, và suốt cả đêm hôm đó, anh cứ thắc mắc không hiểu bố mẹ cô ấy, gia đình cô ấy nghĩ gì. Sau này, anh bảo với cô ấy, đời anh là trên những hành trình, nên không phù hợp với em đâu, anh không thể mang em theo, và cũng không thể về đây với em nhiều, nên em cứ tự do với các lựa chọn nhé, và cô ấy báo tin cho anh ngày đi lấy chồng, kèm theo lời nhắn anh: Nếu ghé Hội An, hãy gọi em. Sau này, mỗi lần về Hội An công tác, anh vẫn ở Victoria nhưng không khi nào gọi cô ấy. Anh chỉ nghĩ về cô trên những cung đường dạo bộ ven biển.
Anh tận dụng mọi thời gian không phải nghe điện thoại, không phải xử lý công việc, để suy nghĩ. Nghĩ, đối với anh, có thể là hồi tưởng, có thể là định hướng tương lai, có thể là để vui lên, cũng có thể là để sám hối.
Nếu không phải nghe điện thoại trong lúc đi bộ, anh sẽ vừa đi vừa đọc kinh sám hối, đưa tâm trạng về thức bình an. Nếu phải nghe điện thoại và xử lý công việc, anh không thể nghĩ được chuyện gì khác, thậm chí còn cáu giận, nóng nảy, quát tháo, đôi khi phạm sai lầm, nhưng sẽ vẫn giữ đúng tám mươi tám phút đi bộ, mang ý nghĩa sám hối với riêng anh.
Nhiều hôm, anh trở về khi Thuý đã ngủ. Anh đứng lặng lẽ châm thuốc, nhìn miên man xuống bờ sông lộng lẫy ánh đèn đêm lấp lánh. Hút xong hai điếu thuốc, như một cái máy đã được lập trình, anh mở nước nóng, thả mình vào bồn tắm, thay đồ ngủ, đánh răng, cạo râu, xong lại bật laptop lên, check nốt những email chưa trả lời, lựa chọn mức độ ưu tiên và hồi âm ngay một số email, để lại một số liên quan đến những việc chưa quá gấp.
Nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, bao giờ anh cũng dừng lại đôi phút nhìn Thuý nằm cô đơn ôm chiếc gối bông mềm to tướng, gương mặt ngay cả khi đã ngủ, vẫn có nét gì đó trễ nải rất trẻ trung, như hờn dỗi điều gì. Cái nét mặt bao giờ cũng khiến anh trở nên thương cảm. Đắn đo chừng vài chục giây, rồi anh nhẹ nhàng nằm xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Thuý. Mặc dù anh biết rõ là cho dù có không nhẹ nhàng như thế, Thuý cũng chẳng tỉnh dậy, nhưng không hiểu sao, anh vẫn cố gắng thật nhẹ tay. Anh thấy mình không thể quay gót sang phòng khác, không thể không ôm cô ấy, nhưng cũng không thể làm gì hơn thế. Cuối cùng, anh tự nhủ, thôi thì ngủ nhé, sáng mai, chuông vừa reo sẽ là bước lên thêm một hành trình mới.
SG 2016
("Cuộc hẹn nơi cổng Thiên Đường" - Tập truyện ngắn của Hòa Bình, NXB Phụ Nữ Việt Nam và Phương Nam Book ấn hành)
Xem thêm