Biển trên đỉnh núi
Biển trên đỉnh núi - Truyện ngắn của Hòa Bình
7h sáng. Mây trên đỉnh Alpes bồng bềnh cuồn cuộn. Trời sáng sớm đã xanh nhức nhối, đau đáu như ánh mắt cô gái Pháp ở quầy lễ tân của sân bay mở to trong veo nhìn T lúc làm thủ tục nhập cảnh.
T chợt thấy có gì đó thật quen thân với cô gái lạ, dù chưa gặp cô lần nào trong đời. Giống như T, cô gái có đôi mắt rất to, gương mặt tròn trịa, thân hình đầy đặn, căng tràn sức sống. Mái tóc dài loăn xoăn buông những lọn to tướng, rất tự nhiên viền quanh gương mặt.
Con đường trập trùng quanh co chạy miết giữa những dãy núi. Hai bên đường, triền cỏ chạy dài tít tắp, xanh mướt mượt. Những bông hoa giản dị có cái tên kiêu hãnh Edelweiss thấp thoáng, lấp ló bung cánh trắng lấp lánh bụi phấn. Hệt như những tấm bưu thiếp mà T từng nhận được. Hệt như một giấc mộng mà T vẫn thỉnh thoảng bồng bềnh lặp đi lặp lại trong nhiều đêm dài.
Wisdom Hotel nằm chênh vênh trên sườn núi, như một lâu đài cổ kính. T nhận phòng, sửa soạn một ly café Capucino tự phục vụ. Thanh thản ngồi đợi trước hiên nhà.
Cách một hàng rào gỗ thưa bên ngoài Wisdom Hotel, hai thiếu niên hôn nhau say đắm bên cạnh chiếc xe đạp màu xanh nước biển. T nhìn họ nhưng không nghe thấy âm thanh. Hình ảnh trôi chầm chậm như một đoạn phim câm.
8h. Từ Grnidelwald, nơi có trạm hỏa xa cao nhất Châu Âu, anh điện thoại vào cell phone, hỏi:
- Em có thích chỗ đó không?
- Đẹp lắm. Rất có chiều sâu.
- Em đang làm gì?
- Em đợi!
- Grnidelwald lạnh quá! Anh sắp xong công chuyện rồi, sẽ tới chuyến 11h.
- Vâng!
9h. Anh điện thoại hỏi:
- Vậy bây giờ em đang làm gì?
- Em đợi!
- Thú vị đấy. Anh sẽ mang theo hai chiếc ly, bản “Chèo thuyền”, và vang Chile. Sẽ bay tới chuyến 11h.
10h. Anh điện thoại hỏi:
- Giờ thì em đang làm gì?
- Em đợi!
- Anh đang di chuyển ra Zematt, vừa uống café ở giữa trung tâm thành phố. Ngon lắm. Sẽ tới chuyến 11h nhé.
11h30, điện thoại của T rung lên bần bật. Còn T thì run bắn lên khi nhấn phím trả lời màu xanh nước biển.
- Em đang làm gì nào?
- Em đợi.
Đầu kia đột ngột chỉ nghe tiếng tút tút kéo dài. Tắt máy. T sợ. Không thể chối bỏ cảm giác đó. Giống như khi có rất nhiều thứ bủa vây, giăng mắc, lèn kín quanh mình nhưng lại không biết đó là những gì?
Một đời người, có bao nhiêu giấc mơ, và bao nhiêu trong số đó là mơ đẹp? Còn lại bao nhiêu là ác mộng? Là những cơn chạy trốn và đuổi bắt toát mồ hôi lạnh, đột quỵ vì cảm giác hụt hẫng, chới với, rơi vùn vụt không thể nào chạm đáy?
Anh quá bận với dự án, bị mắc lại ở Zematt và không thể tới kịp chuyến bay? Hoặc không phải vì bận mà vì anh không muốn chạy ra sân bay?
T ngồi chết cứng trên chiếc ghế trước cửa phòng. Rất tập trung nhìn vào một điểm để định hình mọi thứ nhưng tất thảy đều mờ nhòe. T đoán chắc đó là một trò chơi. Có thể rất vui. Hoặc rất ác. Mà anh muốn nắm quyền điều khiển.
Gió núi tung tóe ào ạt, gầm gừ hoang dã, xé rách trang 99 của cuốn “Ngày trái đất” T đang đọc dở. T đứng dậy khỏi chiếc ghế trước cửa phòng, không nhớ đã ngồi đó bao nhiêu tiếng đồng hồ, mặt hướng về phía núi, về triền cỏ tít tắp nở tràn những bông hoa Edelweiss. Bất động suy nghĩ. Không gọi bữa trưa, không nghe điện thoại, không đọc tin nhắn, cho dù cell phone rung lên bần bật nhiều lần. Không cần nhìn cuộc gọi. T biết ai tìm mình. Và T tin là T biết chính xác nơi T ngồi.
Yên lặng, thật tĩnh tại, nhìn ra con đường trước mặt.
Ở dưới kia, lấp kín, vùi sâu dưới tầng tầng lớp lớp mây khói đang đùn lên thao thiết, rực rỡ, tuôn trào, tung bay như những ngọn sóng; là im lìm dư ảnh của linh hồn đã chết từ hai trăm năm mươi triệu năm; biển cuồn cuộn, sục sôi, thét gào, xô đẩy.
Cơn đau sinh nở vật vã khi trái đất ở cuối kỷ Permi của đại cổ sinh đã hình thành một đại dương nơi này. Để rồi, lưu lại trong trí nhớ già cỗi hằn lên hàng tỉ tỉ nếp nhăn của vỏ trái đất, và vỏ não của các nhà khoa học, giữa kỷ Jura và kỷ Phấn trắng, thời gian đã trôi đi chừng trăm triệu năm sau, biến cái đã từng là biển Tethys trở thành Địa Trung Hải, còn đại dương non trẻ hoàn toàn mất hút trong kiến tạo sơn Alpes, nơi mà chuyển động của mảng châu Phi đã nâng dãy núi lên cao chất ngất.
T không biết, mãi mãi không bao giờ biết rõ về điều đó. Không bao giờ biết tại sao cô lại có một đôi mắt to đến thế, xanh đến thế cho dù cô không sinh ra ở châu Âu. T không biết tại sao vầng trán của mình lại rộng đến vậy, và cho dù bị cuộc đời dập lên vùi xuống trong cơn vận động địa tầng ghê gớm, nanh nọc, rắn rết, mong manh ranh giới giữa địa ngục và thiên đàng, nhưng vầng trán ấy vẫn không vướng một chút bụi trần. T không biết tại sao gương mặt mình lại tròn trịa đến vậy, phúc hậu đến vậy, mơ màng đến vậy, cứ như nó không thuộc về một đời sống thực thể, hiện hữu.
Kỷ niệm giống như những vết cắt lên da thịt, bao giờ cũng làm đau đớn sâu kín tận đáy lòng. Chỉ thấy trước mặt là một tấm màn màu trắng, mờ nhòe, bồng bềnh như mây, như khói, như nước mắt ngưng đọng, như sương sớm phủ khắp cánh đồng.
Những lần, xa lắm, từ hồi còn niên thiếu như hai bạn teen hôn nhau say đắm bên hàng rào gỗ ngoài Wisdom Hotel, T chạy trên màu lúa chín vàng rực rỡ, hít hà mùi nếp mới, mùi rơm thơm quyến rũ, lôi cuốn, lưu giữ vị ngọt ngào rơi hun hút xuống vô tận, chạm đáy của ký ức. Anh đuổi theo, bắt được nắm tay nhỏ mềm và ấm của T. Nắm thật chặt.
Trước mặt anh và T là cánh đồng bát ngát và dòng sông mênh mông. Anh nói dòng nước ấy sẽ chảy ra đến biển. Và giữa cánh đồng vừa qua mùa gặt, nụ hôn thơm mùi của những đụn rơm chất ngất.
Siết chặt đến nghẹn thở. T có cảm giác mình đã chết trong một giây. Tay anh miết dài trên lưng trần của T. Trong một bình minh lấp lánh ánh đỏ dịu ngọt nắng hè.
- Dừng lại nào!
- Ôi, xin lỗi! Anh làm em vỡ tan ra mất. Chẳng có ai như em, vẹn nguyên chiếc bình pha lê.
Trên đường chân trời, từng vầng mây cuồn cuộn, đùn lên chất ngất, sắc xanh biêng biếc, óng ánh, chói ngời.
- Biển đấy! - Anh nói
- Ừ, biển thật! - T tự nhủ - Sóng đánh trắng xóa dưới chân những ngọn núi mây. Bao giờ thì mình được lặn ngụp trong đó nhỉ?
Bất chợt khởi lên một dự cảm mong manh về những nghịch lý cuộc sống. Cá thể hữu hạn, quá nhỏ nhoi so với cái tổng thể mênh mông vô tận và vô hạn. Anh và T đã cùng bước lên những con đường, mở ra muôn hướng, đi qua quá nhiều thứ, nhiều người, nhiều cuộc đời, nhiều khung cảnh.
Để rồi, T chẳng bao giờ có thể biết được vì sao và khi nào không còn nắng ấm như cái buổi bình minh mùa hạ trên cánh đồng năm ấy? Niềm khát khao biển đã trôi về đâu?
T đứng chết lặng như thế. Không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua. Chuông cell phone reo mãi. T không nghe điện thoại, không check e-mail, không đọc sách, không mở e-book, không gọi bữa trưa. Mặc gió núi lạnh lẽo hú hét xé rách trang 99 cuốn “Ngày trái đất”.
T bất động nhìn ra xa hút tầng tầng mây trắng cuộn lên như sóng. Nơi đại dương Tethys đột ngột biến mất sau một cú cựa mình. Liệu có phải là một giấc mơ không thành? Biển đã vắng xa lâu lắm rồi, chưa có ngày trở lại.
28 AUG, 2012
(Trích trong tập “Cocktail, café, kem & Mặt trời, NXB Trẻ ấn hành, 2015)
Xem thêm