Điểm mù – Truyện ngắn của Hoà Bình

 

Tác giả Hoà Bình

Tác giả Hoà Bình 

 

Lảm nhà lảm nhảm suốt mấy tiếng đồng hồ. Chịu. Hết thuốc chữa. Mày ăn phải cám heo à?

Hắn cười ngây ngô. Lảm nhảm thật hả? Ăn cám heo thật hả? Ơ, toàn chuyện thời sự, chính trị bậc cao đến thế cơ mà. Nói vậy có mà cả triệu thằng cùng ăn cám heo? Lại còn những chân giá trị sâu sắc ngút mắt. Hết thuốc chữa thật à? Bệnh nặng quá? Ai khám? Khám ai? Thế là gì nhỉ?

Vỗ vai thằng đồng hành, hắn ngây thơ:

  • Nói thật mà! Tính ra…
  • Thật? Thật cái con khỉ. Mày đừng giả vờ. Trên đời này, mày biết róc chả có cái cóc khô gì là thật. Thật với mày không phải là thật với tao.
  • Ờ, cũng có nhẽ. Thì không tính nữa. Coi như nói chơi cho vui.
  • Chơi? Thôi đi cha nội. Chơi đi chỗ khác mà chơi cho tao làm việc. Bàn công chuyện, tính hợp đồng mà mày bảo chơi. Ai vui được?
  • Ặc ặc! Thế quay lại chủ đề chính nhá?
  • Thôi thôi thôi. Con xin bố. Nói suốt hai tiếng đồng hồ liền giờ lại quay về chủ đề chính. Bố ơi, con không muốn trở lại thời kỳ đồ đá. Dừng đã. Pause. Mà stop hẳn luôn đi cho tao nhờ. Mệt óc với mày quá. Tính toán kiểu mày…
  • Điên sớm…
  • Điên thật. Mà tao điên? – Thằng đồng hành trợn mắt – Tao điên hay mày khùng?

Hắn cười khầng khậc. Cười phát buồn nấc cả lên. Cười chảy ra hai giọt nước mắt to tướng. Quệt tay áo lên, lau một nhát, cuộc đời lại trong veo.

Bố thằng đồng hành chắc có họ với ông Hai dở người bốn chục năm nay ngồi mơ mộng đầu trần áo rách cạnh chiếc xe rác chất cao ngất ngưởng, ngã tư xa lộ nắng chênh nắng chang, phồng mồm thổi những chùm bong bóng xà phòng đủ màu bay tung tóe vào dòng người lại qua. Thổi xong rồi cười cười ngây ngất.

  • Đẹp không?
  • Đẹp hay không, cần gì hỏi.
  • Đẹp mà. Nắng đẹp, gió đẹp, bóng đẹp.
  • Đẹp không cần lý do, mà đã viện dẫn, phân tích, thì chẳng còn đẹp nữa.

Thằng đồng hành ngày nào đi qua ngã tư cũng cười đáp lễ ông Hai. Đối thoại vớ vẩn. Ngụy ngôn. Không đúng, đúng không?

Nghĩ thế chứ hắn không đồng tình, cũng chẳng phản đối bao giờ. Có lúc lên cơn điên thì chuyện bé cũng xé ra to, quặc lại nhau chan chát, xong lại cười xòa. Chẳng lẽ lại tẩn nhau? Ống chân cùi chỏ nào có hay ho gì, dân trí thức chẳng ai lại xử vậy. OK. Mọi thứ đều sẽ qua.

Hắn thích học. Hắn cần học. Học học nữa học mãi. Hắn đồng ý, hoàn toàn mãn nguyện, sẵn sàng học đến khi chết. Cuộc đời là trường học lớn, có học thêm vài bài học vĩ đại cũng chẳng nhằm nhò gì. Nên chẳng mất thời gian, mất công mất sức quan tâm những bài học nhỏ.

Tác giả Hoà Bình - Foto: Leo Thắng Võ

Tác giả Hoà Bình - Foto: Leo Thắng Võ 

 

Chính vì thế, hắn luôn tiết kiệm được thời gian, hắn sống một ngày bằng người khác sống dăm bảy ngày, hắn lao tới phía trước với một tốc độ kinh người, thành đạt, thành danh, thành anh hùng, thành gương sáng, thành người bảo trợ, kẻ hảo tâm, người truyền giáo. Như ngôn ngữ thằng đồng hành vẫn nói thì đơn giản là: “Thôi, lạy mày cả nón, đừng thắp hương nghi ngút lên đồng bắt bóng nữa cho tao nhờ”.

Hắn rít chằm chặp một hơi hết sạch điếu thuốc. Nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ điện tử. 7 giây. Vị khói nồng nặc tràn vào mũi, vào họng, cắn rứt vị giác, cào cấu xúc giác. Sao mà ngon đến thế. Không thể tả nổi cái cảm xúc đó.

Biết là nghiện cái gì khổ cái đó. Nhưng hắn nghiện đủ thứ, nghiện thuốc, nghiện trà, nghiện cà phê, nghiện nước có ga, đồ uống có cồn, nghiện bia, nghiện rượu, nghiện đồ nhắm ngon, nghiện quần áo đẹp, nghiện đăng đàn diễn thuyết, xưng danh, trả lời phỏng vấn truyền hình, nghiện đi cùng gái xinh, nói chuyện với gái thông minh, làm tình với gái đĩ; khổ nhất là hắn biết hắn nghiện chính mình. Tôn thờ mình. Như một ngôi đền thiêng, cho dù thiên hạ cúi lạy hay vạch quần đái vào chân tường, cũng chẳng có ai chạm được vào bên trong hắn. Đừng nói là mấy lời huỵch toẹt của thằng đồng hành.

Thằng đồng hành thích lý luận, nói nhiều y như hắn. Cãi nhau lắm chỉ tổ mệt người. Có thắng nó cũng chả tăng lên tí vị thế nào. Chả mang lại tiền bạc lợi lộc gì. Thì cứ mặc kệ đời nó. Và vẫn cần nhau. Như cá phải ở trong nước, chim phải bay trên trời vậy thôi. Thỏa hiệp. Hai bên cùng thắng dại gì không sóng đôi.

Cho dù là cám hấp trên vung cả đấy, vẫn cứ thế mà bàn, mà ký, mà tiến hành, giao dịch, trao đổi, thúc đẩy, hoàn tất.

Mỗi ngày, chữ ký sắp hàng ra hai bên.

Xong nhé.

Đóng dấu tròn.

Đóng dấu tròn.

Khép lại một trang. Sẽ mở ra trang mới. Chạy trên những đường tròn. Không có điểm bắt đầu. Không có điểm kết thúc.  

  • Mù à?

Hắn giật nảy người, bừng tỉnh, mất sạch cả vị tê tê lê phê ngọt ngào đến thèm khát nơi đầu lưỡi. Thằng đồng hành đỏ mặt tía tai quát văng nước bọt vào mặt cô thư ký chân dài.

  • Mù hả? Ăn cám heo hả?
  • Dạ! Em sáng mà - Cô thư ký cười nhỏn nhoẻn ngây thơ – Mù như em có mà cả nước mù hết?
  • Ấn ngược dấu lên chữ ký của người ta thế là sao?
  • Dạ! Sorry anh! Thì anh ký cái khác, em ấn lại…

2013

(Trích trong tập “Cocktail, café, kem & Mặt trời, NXB Trẻ ấn hành, 2015)

 

Nhà phê bình Văn Giá - tác giả Hoà Bình - Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên tại buổi ra mắt tập truyện tại Hà Nội

Nhà phê bình Văn Giá - tác giả Hoà Bình - Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên tại buổi ra mắt tập truyện tại Hà Nội 

Nhà phê bình Văn Giá - tác giả Hoà Bình - Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên tại buổi ra mắt tập truyện tại Hà Nội

 


(*) Xem thêm